Tôi vẫn còn nhớ hình ảnh của H khi mới lần đầu gặp mặt: Trần T.D.H – quê Quảng Bình, một cô gái nhỏ nhắn, xinh xắn, mái tóc dài và đen, H có đôi mắt biết nói, linh hoạt và điều đặc biệt hơn tôi thấy được nụ cười hiền hậu luôn thường trực trên môi H…tưởng chừng như ai lần đầu tiên thoáng nhìn thôi cũng đã thấy thiện cảm với H rất nhiều…
Ngày hôm đấy tôi gặp H tại Tầng 1- khu đợi khám bệnh , làm thủ tục và chờ kết quả tại Bệnh viện Ung bướu Hưng Việt khi thấy cô đang âu yếm, an ủi và động viên mẹ của mình. Thấy mẹ của H khóc tôi vội vàng chạy tới hỏi han và chia sẻ…tôi thầm nghĩ liệu cô có phải đã nhận được một kết quả không mấy tốt đẹp? vậy nhưng không, cũng trong khoảnh khắc ấy, tôi đã nghe được điều dưỡng gọi tên H vào khám bệnh. Hóa ra H mới chính là người đi khám bệnh chứ không phải mẹ của mình!
Mẹ hương chia sẻ: “ Cô khóc vì thương em”…được biết cách đấy 3 năm H đã từng đi mổ U tuyến giáp tại Huế, đến thời điểm hiện tại lại vẫn thấy khối U phát triển thêm, lo lắng cho H, gia đình đã được các Bác sĩ giới thiệu tới Bệnh viện Ung bướu Hưng Việt để thăm khám rõ bệnh của em.
Dựa trên các kết quả thăm khám, H đã ở lại theo dõi và điều trị và thật không may rằng H đã được các bác sĩ chẩn đoán bị K tuyến giáp. Gia đình hoàn toàn bất ngờ và tuyệt vọng khi biết được kết quả của H. Mọi người quyết định giấu đi bệnh tình để em có thể lạc quan chữa bệnh. Tuy nhiên lời khuyên của bác sĩ tại Bệnh viện Ung bướu Hưng Việt đã cho người nhà có được sự lựa chọn sáng suốt nhất là để chính H biết được bệnh tình của mình.
Không đau lòng và quá tuyệt vọng, H vẫn rất kiên cường với “ cú sốc” ấy. Sự lạc quan, tin tưởng trong em càng tiếp thêm động lực cho bố mẹ…đơn giản vì em hiểu rằng: “ Mình còn trẻ mình sẽ còn cố gắng”
Nằm bệnh viện vốn dĩ chẳng ai muốn, nhưng cô Nga – Mẹ của bệnh nhân H luôn nói rằng mình cảm thấy khá thoải mái. Các bác sĩ cũng thường xuyên đến thăm hỏi tình trạng và trực tiếp khám cho con cô sau phẫu thuật. “Các cháu điều dưỡng thì cứ như con cháu trong nhà. Chúng lo cho cô còn hơn con gái cô. Nhiều lúc cô cũng thấy ngại. Nhưng các cháu bảo là cô cứ yên tâm và coi như ở nhà mình”.
“Cô chỉ muốn gửi đến bác sĩ thật nhiều, thật nhiều lời cảm ơn vì đã tận tình chăm sóc cho con gái cô. Cảm ơn các cháu điều dưỡng hay cười, lại chu đáo nữa”. Cô khẽ mỉm cười.
Bàn tay nắm nhẹ, đôi mắt cô giống như bị nhòe đi. Tôi biết cô đang xúc động khi nghĩ về những ngày đã qua. Những người phụ nữ Việt Nam chỉ thường lo lắng cho chồng, cho con, mấy khi để ý cho chính mình. Nhưng họ đâu biết rằng, chỉ khi họ khỏe mạnh thì họ mới có thể lo tốt nhất cho gia đình cũng như người thân.
Lời cảm ơn
Mình tên là: Trần Thị Diệu Hương ở Quảng Bình
Là bệnh nhân K Giáp. Nhập viện từ 13/6 – 25/6/2015
Mình viết không hay chữ không đẹp,lời văn không cầu kỳ hoa mỹ, chỉ viết những gì mộc mạc từ sâu thẳm trái tim. Vậy là mình đã ở đây được gần nửa tháng rồi, thời gian trôi qua nhanh thật đó. Hôm nay mình rất vui khi đã khỏe lại , rất hạnh phúc khi được xuất viện. Điều này đồng nghĩa với việc mình sẽ chia xa mọi người ở đây: thế nên mình muốn nói đôi dòng cảm ơn, lời tâm sự của mình.
Lời đầu tiên , mình muốn gửi lời cảm ơn chân thành nhất đến đội ngũ bác sỹ đã khám, phát hiện và chữa bệnh cho mình cũng như nhiều BN khác để họ tiếp tục với cuộc sống tươi đẹp quả đúng với câu nói: “ Lương y như từ mẫu”.
Tiếp đến, mình xin gửi lời cảm ơn đến anh, chị, em, bạn bè y tá ,điều dưỡng ( tầng 7) đã luôn tận tình, nhẹ nhàng, quan tâm đến bệnh nhân.
Mình nhớ khi mổ lần đầu tiên, ngày nào tiêm cũng sợ, khóc, kêu đau, tay lại nhỏ nên làm ai cũng sợ khi phải lấy ven, hihi
Khi mổ lần hai, lại nằm thêm gần một tuần nữa. Nhưng nhìn nụ cười , lời khuyên , cách chăm sóc của đội ngũ y tá, điều dưỡng mình cảm thấy yên tâm và mạnh mẽ hơn rất nhiều.
Thật sự cảm ơn đến mọi người lần nữa. Chúc cho nụ cười vẫn luôn nở trên môi, đội ngũ y tá điều dưỡng vẫn tiếp tục như thế, mang hạnh phúc đến cho bệnh nhân nhé!
P/s: Sau này mình sẽ hướng con mình đi theo ngành điều dưỡng, mình muốn con mình cũng trở thành những người như các bạn, tốt bụng, nhiệt tình, nhẹ nhàng, tâm lý, luôn mang nụ cười và niềm tin cho bệnh nhân vượt qua nỗi đau bệnh tật.
P/s: Hi vọng một ngày nào đó găp lại mọi người ở đây, nhưng không phải ở bệnh viện mà là một nơi nào đó như Quảng Bình quê mình chẳng hạn. Mình sẽ là người hướng dẫn viên nhiệt tình.
Bệnh nhân
Trần Thị Diệu Hương
Bài viết thay lời cho Bệnh viện Ung bướu Hưng Việt, với cá nhân, tôi muốn được cảm ơn H thật nhiều. Cảm ơn H vì những điều mà H đã chia sẻ, thêm một tiếng nói, thêm một sự thay đổi để phụ nữ biết tự yêu mình hơn. Chúc H luôn lạc quan vui vẻ, và sớm làm được những dự định của mình trong thời gian tới.
Mây Anh