“Cô gái Việt Nam ơi!
Nếu chữ hy sinh có ở đời
Tôi muốn nạm vàng muôn khổ cực
Cho lòng cô gái Việt Nam tươi…”
Mẹ à, con đang đứng nơi ban công tầng 4 bệnh viện, bỏ xa những xô bồ và lo toan chật hẹp của cuộc sống mưu sinh thường nhật, ngoài kia – nơi vạt nắng vàng đang trải khắp các con phố Hà Nội – dáng ai đó gánh hàng rong nghiêng nghiêng nón lá. Nắng lên cao theo từng cơn gió, nắng chiếu vàng từng ngõ nhỏ, trên nóc những tòa nhà cao tầng mà con không biết tên, nắng chiếu lên gánh hàng rong vàng ruộm làm con nhớ đôi quang gánh gồng của mẹ tần tảo khuya sớm, con nhớ đêm nào thức giấc, mẹ còn đang sửa soạn gánh hàng…và nắng, chợt đâu chiếu lên tóc em bé thơ đang vẽ hình mèo con trên trang giấy sớm nay con mới mang lên phòng…Mẹ ơi, nắng đã lên rồi!
Hồi nhỏ, con từng mơ ước trở thành cô giáo, trong mắt con ngoài mẹ chỉ có cô giáo là người con luôn tôn thờ và ngưỡng mộ. Con còn nhớ, mỗi sáng đưa cho con chiếc túi cước đã được bỏ sách vở và bút, mẹ lại dặn con nhớ nghe lời cô dặn, tan trường về, gánh hàng của mẹ là nơi chúng con quây lại để chơi đùa, chục quả ổi mẹ chia đều cho mấy đứa. Con nhớ lắm đôi tay mẹ, đầy những vệt ngang vệt dọc, khô cứng và ram ráp, có lần con đã khóc vì tay mẹ cứng lắm, không nặn được con voi nhỏ xíu mà cô giáo dạy con. Cô giáo cũng dặn con, về nhà phải nghe lời mẹ, có những lúc con tự thắc mắc không hiểu vì sao mẹ dặn con vâng lời cô, còn cô luôn nhắc con vâng lời mẹ?
Mẹ ơi, mẹ có nhớ lần con bị mẹ đánh vì trốn ngủ trưa ra ngoài ao. Trưa nào con cũng thấy mẹ cặm cụi ngoài sân nắng, mẹ phơi rơm, phơi thóc rồi lại đi bẻ củi để tối nấu cơm, rồi vớt bèo ao nấu cám cho đàn lợn. Con len lén cũng ra bụi cây ngoài ao bẻ củi, lấy bấy thế nào mà con ngã xuống vệ ao, con sợ hãi khóc không ra nước mắt. Đó là lần đầu tiên mẹ đánh con, tối đó không ngủ được con thấy mẹ đang vá lại chiếc áo con để gai cào rách, tay mẹ một vết cào dài đã khô lại. Suốt tuổi thơ con không bao giờ quên được.
Mẹ của con, hôm nay con đã khôn lớn, không còn là bé con ngày nào, bàn tay con bây giờ không chai sần như tay mẹ ngày xưa. Mẹ của con, hôm nay con đã không là cô giáo, mọi người gọi con là cô y tá, tóc con không dài thướt tha như mẹ vẫn mong, con búi tóc lại và không bao giờ để những ngọn tóc vương trên má. Mẹ à, con đã thức bao đêm với những người mẹ nhưng con nhớ chưa đêm nào con thức vì mẹ của con. Mẹ à, con đã không chọn làm cô giáo…Mẹ à, giá như mẹ có thể chờ đến ngày con không là cô giáo, giá như căn bệnh ung thư không cướp mất mẹ của con? Mẹ à, giá như có điều đó, chắc con đã là cô giáo. Mẹ đã rời xa con, xa mái nhà thân yêu, xa chăn ấm gối nồng mà mỗi đêm con hít hà hơi mẹ.
Nắng đã lên rồi, có tiếng bước chân ai đó cuối hành lang, con không biết trang bệnh án đã ướt nhòe, đêm nay có bệnh nhân mổ khối u gan, tạm biệt mẹ của con!
Hà Nội, 22 tháng 07 năm 2014
Nhân kỷ niệm ngày Phụ nữ Việt Nam 20/10 và hưởng ứng tháng hành động…
Ngày 30/7/2015 Ban lãnh đạo cùng CBNV Ngân Hàng TMCP Bưu Điện Liên Việt đã…
Ngày 19/7/2015, Bệnh viện Ung bướu Hưng Việt phối hợp với Trung tâm Thông tin,…
Tiếp nối hoạt động thăm khám bệnh cho thương binh, bệnh binh...những người có công…
Đây là hoạt động “Uống nước nhớ nguồn" ý nghĩa, chăm sóc sức khỏe cộng…
Nằm trong chương trình tặng 200 suất khám phát hiện sớm ung thư của bệnh…
This website uses cookies.