Sáng ngày 04/11/2014, cũng giống như mọi lần, tôi bắt đầu một ngày bằng việc lân la tại sảnh chờ bên ngoài phòng khám, thu lượm những câu chuyện, những tâm sự của mọi người khi đến khám sức khỏe tại Bệnh viện Ung Bướu Hưng Việt. Không biết tự bao giờ, tôi thấy yêu thích với công việc nghe có vẻ nhàm chán này. Bởi lẽ, cái mà tôi thu nhận được vô cùng quý giá, mỗi mảnh đời, mỗi hoàn cảnh, mỗi cảm nhận xung quanh tôi đây giống như một bức tranh cuộc sống thu nhỏ. Mỗi người là một mảng màu sinh động về những bài học chăm sóc sức khỏe, bài học làm người.
Cô Hương Lia cùng tấm hình kỷ niệm hai năm về trước tại Bệnh viện Ung Bướu Hưng Việt
Đang lan man với một vài em bé theo bố mẹ đi khám sức khỏe, tình cờ lọt vào tầm mắt của tôi là hình ảnh một người phụ nữ trong bộ váy truyền thống Lào đang mải mê ngắm bảng Nhật ký Hưng Việt. Dường như phát hiện ra điều gì đó, cô quay lại nói chuyện với mấy người đi cùng bằng tiếng Lào tôi nghe không hiểu. Nhưng tôi nhận ra trong đôi mắt ấy có một niềm xúc động khó tả. Cảm xúc ấy lan sang tôi giống như có luồng truyền vô hình, bởi vì người phụ nữ có nụ cười tươi tắn ấn, bởi vì hình ảnh mà tay cô đang chỉ vào ấy – hình ảnh một nữ bệnh nhân có mái đầu trọc và nụ cười duyên dáng trong ngày ra viện … Trong tôi có tiếng mách bảo, muốn được nói chuyện, muốn được hiểu hơn về cô. Thật tiếc cô không biết tiếng Việt, vì vậy, nói chuyện với cô, tôi phải qua một người thứ ba phiên dịch.
Mái tóc cô đã xanh đen trở lại và nụ cười vẫn rạng rỡ như hai năm về trước
Cô tên Hương Lia (giảng viên Lào) – theo cách gọi của Việt Nam, là một bệnh nhân cũ của Bệnh viện Ung Bướu Hưng Việt. Cô rất ngạc nhiên khi thấy hình ảnh của mình cách đây hai năm, khi đang điều trị Ung thư vú tại đây. Trông cô rất khác về hình dáng, về thần thái nhưng có một thứ không đổi, ấy là nụ cười rạng rỡ. Căn bệnh Ung thư vú đã khiến cho mái tóc cô không còn một sợi, cô cũng gầy hơn. Nhưng nhìn lại tấm hình khi cô ra viện, nụ cười của cô khiến cho ai cũng thấy ấm lòng.
Cô Hương Lia kể lại, cô cũng có biết thông tin về bệnh Ung thư vú. Tự ý thức được sự nguy hiểm của bệnh và sự cần thiết của phát hiện sớm có lợi cho việc điều trị nên cô tự khám vú theo thói quen. Khoảng năm 2010, cô phát hiện ngực có cục u nhỏ gần nách. Cô đã lên Bệnh viện Viêng Chăn khám, chụp và mổ cục u nhưng được chẩn đoán là không phải Ung thư vú. Sau đó khoảng hơn một năm, cô phát hiện ra có cục u khác mọc ngay tại chỗ đã phẫu thuật. Lần này, qua sự giới thiệu của bạn, cô sang Việt Nam và điều trị hóa chất tại Bệnh viện Ung Bướu Hưng Việt.
Đều đặn cứ ba tháng một lần cô Hương Lia sang Bệnh viện Ung Bướu Hưng Việt khám sức khỏe định kỳ
Tám tháng điều trị tại viện vừa là thời gian khó khăn vì phải chiến đấu với bệnh tật, cũng là khoảng thời gian cô nhận được tình cảm ấm áp, chân tình của bệnh viện, nhất là BS Quản Thị Mơ – trưởng khoa Hóa chất.
Vừa kể lại chuyện chữa bệnh, tay cô vẫn cầm bức ảnh, cô đọc tên từng người trong bức ảnh đó bằng tiếng Việt chưa tròn vành. Cô nói rằng trong thời gian chữa bệnh cô cũng học được một số câu tiếng Việt đơn giản. Thỉnh thoảng trong những câu nói của tôi, cô cũng có hiểu một chút nhưng diễn đạt thì không được nên cô lại nói bằng tiếng Lào. Sau tám tháng điều trị tại viện, cô về lại Lào, và cứ ba tháng một lần cô sang Việt Nam khám định kỳ. Ba tháng sau khi điều trị hóa chất, tóc cô đã mọc lại, “có phần đẹp hơn xưa” – Chị Hường (giáo viên, là người bạn Việt Nam đã luôn đồng hành với chị trong quá trình khám và chữa bệnh tại Bệnh viện Ung Bướu Hưng Việt) phiên dịch cho câu chuyện của tôi với cô, nhận xét. Hôm nay, cô Hương Lia cũng đi khám sức khỏe định kỳ, nhưng không phải một mình mà cùng với một số người bạn nữa.
Trò chuyện vui vẻ với điều dưỡng…
Đang tâm sự với tôi, đôi mắt của cô lại chuyển sang hướng khác. Cô đang gọi tên một ai đó bằng tiếng Lào. Dường như nhớ ra, cô nói với chị Hường rằng đó là những điều dưỡng trước đây đã chăm sóc cho cô, cô vẫn nhớ. Mọi người quây quần bên nhau trong khi chờ tới lượt khám của cô, những câu chuyện, những lời hỏi thăm, đôi khi chỉ là cái nhìn … nhưng có biết bao điều ẩn chứa. Ngôn ngữ không còn là rào cản. Bởi sự thân thiện trong cử chỉ, trong ánh mắt đã nói lên tất cả…
Tặng cô bức ảnh kỷ niệm của hai năm về trước, cảm ơn cô về những ký ức tốt đẹp đã để lại Hưng Việt, chúc cô mạnh khỏe và vẫn luôn giữ nụ cười như thế, nụ cười đã gây ấn tượng với tôi ngay từ cái nhìn đầu tiên…tôi thấy mình thật sự may mắn. Công việc của tôi đã cho tôi cơ hội được tiếp xúc với những con người tuyệt vời như thế. Niềm tin của cô Hương Lia, sức mạnh của cô Hương Lia và biết bao bệnh nhân khác, tôi tin rằng sẽ là động lực cho những người phụ nữ trong cuộc chiến bảo vệ sức khỏe của chính mình.
Phía bên kia, chị Hường đang dẫn những người bạn của cô Hương Lia đi khám sức khỏe cùng với nhân viên chăm sóc khách hàng của bệnh viện… Hy vọng rằng, Bệnh viện Ung Bướu Hưng Việt không chỉ là nơi khám sức khỏe cho những người Lào như chị Hương Lia mà còn là một mái nhà ấm áp của tình anh em, tình hàng xóm Việt – Lào…
Tiểu Yến
Nhân kỷ niệm ngày Phụ nữ Việt Nam 20/10 và hưởng ứng tháng hành động…
Ngày 30/7/2015 Ban lãnh đạo cùng CBNV Ngân Hàng TMCP Bưu Điện Liên Việt đã…
Ngày 19/7/2015, Bệnh viện Ung bướu Hưng Việt phối hợp với Trung tâm Thông tin,…
Tiếp nối hoạt động thăm khám bệnh cho thương binh, bệnh binh...những người có công…
Đây là hoạt động “Uống nước nhớ nguồn" ý nghĩa, chăm sóc sức khỏe cộng…
Nằm trong chương trình tặng 200 suất khám phát hiện sớm ung thư của bệnh…
This website uses cookies.