Đối với mỗi người, sinh nhật là một ngày đặc biệt, ngày ghi dấu ấn và mở đầu cho cuộc sống mới. Vì vậy, ai cũng mong được kỷ niệm ngày đặc biệt ấy cùng với người thân, cùng với hoa nến, bánh kẹo, những món quà và những lời chúc. Với em Lương Thị Thu Huyền (12 tuổi – Móng Cái, Quảng Ninh) cũng vậy. Em đã có sinh nhật tuổi 12 đáng nhớ, ấm áp yêu thương tại ngôi nhà thứ hai – Bệnh viện Ung Bướu Hưng Việt.
Bước vào căn phòng 705, nơi Huyền nằm điều trị những ngày vừa qua, tôi hơi ngạc nhiên. Trước mặt tôi là cô bé xinh xắn với mái tóc được tết gọn gàng và gương mặt rắn rỏi không giống như các bệnh nhân nhí khác. Em ngồi lọt giữa rất nhiều người thân, có ông bà ngoại, có bố, có cậu, có ông bà nuôi, có cô bác quen biết… Theo lẽ thường ở những đứa trẻ bằng tuổi em, đó là khuôn mặt tươi tắn, tíu tít cười đùa. Nhưng không, Huyền gây ấn tượng với tôi bởi đôi mắt buồn. Cho dù mọi người có cố gắng thế nào, em cũng không mỉm cười. Trong đôi mắt bé nhỏ ấy, tôi cảm giác như chứa cả bầu tâm sự. Liệu rằng có phải do tại đang ở trong bệnh viện, hay do em bị đau nên như thế?
Trò chuyện với bà ngoại của em, tôi mới hiểu ý nghĩa thật sự ẩn sâu trong đôi mắt ấy. Với chúng ta, những người lớn, đủ sức để chống đỡ với nỗi đau mà vẫn chẳng thể chịu nổi cảnh chia ly. Thế mà em, một cô bé mới bước sang tuổi thứ hai của con số 10, đã phải gánh trên mình nỗi niềm đó. Bố mẹ em chia tay nhau, mỗi người một phương. Bố em làm ăn xa trong tận Đà Lạt, mẹ em đi lấy chồng, đã sinh em bé khoảng hơn 12 tháng. Em ở với ông bà và gia đình của người cậu em của mẹ. Huyền rất thân thiết với em bé con nhà cậu. Thế nên, phải đi bệnh viện, phải xa nhà, nỗi buồn lớn nhất của em là “không có em của em ở đây”. Em ngồi mân mê gấu bông và trả lời tôi.
Bà ngoại em kể lại, “con bé chẳng mấy khi nhắc đến chuyện bố mẹ, nhưng mà tôi biết nó buồn nhiều lắm. Ở nhà, ngoài lúc đi học, nó lúc nào cũng ở bên chơi với con nhà cậu. Nhiều lúc thấy gia đình nhà cậu quây quần bên nhau, con bé thường kiếm cớ đi chỗ khác. Tôi biết nó nhớ bố mẹ nó”.
Ngày em nhập viện do bị đau bụng và có cục u to bằng quả trứng gà, em được các bác sĩ chẩn đoán là u nang đầu tụy. Căn bệnh làm em phải trải qua sinh nhật đặc biệt trong bệnh viện. Bố em từ trong Đà Lạt ra với em, mẹ vì em còn nhỏ và phải đi viện do em bé bị Viêm A cấp nên không thể lên thăm em được, bà nuôi từ Nam Định chạy xe máy lên thăm cháu, rồi bà cô, ông cậu cũng có mặt chúc mừng sinh nhật cô cháu nhỏ…
“Nhưng bất ngờ nhất vẫn là buổi tiệc sinh nhật ý nghĩa này, các bác sĩ và các cháu điều dưỡng nói có cả bác lãnh đạo xuống chúc mừng nữa, gia đình tôi cảm động lắm. Các bác sĩ thương cho cháu như thế, chúng tôi thật sự biết ơn”, bà ngoại Huyền nói. Vừa tâm sự với tôi, bà vừa hướng cái nhìn về phía cô cháu gái đang trả lời điện thoại của người thân. Đôi tay gân guốc nắm chặt, đôi mắt với những dấu vết thời gian in hằn cố nén những giọt nước mắt chực trào ra. “Thương nó lắm cháu à. Bệnh tật sao mà không vào những người già như tôi mà làm khổ đứa cháu bé bỏng này. Nhìn cháu mà não hết cả lòng, khóc chả dám khóc, sợ nó lại nghĩ ngợi lung tung”…
Tấm lòng của người Bà đong đầy trong mọi cử chỉ, từng lời nói, đôi khi chỉ là cái nhìn âu yếm nữa.
TS.BS Hoàng Đình Chân – Giám đốc Chuyên môn Bệnh viện Ung bướu Hưng Việt, ThS.BS Lê Văn Lễ – trưởng trung tâm Bác Sĩ Gia đình, cô Nguyễn Thị Bích Ngọc – Điều dưỡng trưởng cùng với bộ phận chăm sóc khách hàng, điều dưỡng tầng 7 có mặt trong buổi party nho nhỏ chúc mừng sinh nhật em. Bác sĩ Chân thay mặt cho bệnh viện chúc mừng tuổi mới của em Huyền với những lời chúc tốt đẹp nhất. Bác sĩ Chân cũng nhấn mạnh, Bệnh viện Hưng Việt mong muốn mọi người có được cảm giác ấm ấp, thân thiện, gần gũi khi ở tại bệnh viện, tất cả là một gia đình, vì vậy mà hãy chia sẻ với nhau mọi điều, kể cả niềm vui sinh nhật của em Huyền hôm nay.
Phòng 705 của Huyền giờ sôi động hẳn lên, chiếc bánh sinh nhật lung linh ánh nến, bánh kẹo, hoa quả, người thân và rất nhiều các em bé hoặc đến thăm người thân hoặc đang được điều trị tại bệnh viện đều tham dự sinh nhật em. Những món quà nho nhỏ nhưng ý nghĩa trao tận tay em như một lời động viên khích lệ. Ngay cả anh bảo vệ cùng quê cũng tặng em cả con gấu bông màu hồng xinh xắn.
Không ai nhắc tới căn bệnh mà em đang phải điều trị, mọi người cùng hát, cùng thổi nến, cùng chia nhau câu chuyện vui và những chiếc kẹo ngọt. Cô bé hay buồn đã mỉm cười. Em cười thật đẹp, thật hồn nhiên, và chan đầy hạnh phúc. Nhìn em ôm gấu bông và nụ cười của em, tự nhiên, tôi cảm thấy căn phòng bật sáng. Có phải nụ cười tỏa nắng mùa thu mà văn học vẫn hay ca ngợi đây không?
Bé nhỏ thôi, chỉ là một nụ cười nhưng đủ nói lên niềm hạnh phúc vô bờ. Cứ cười thế Huyền nhé, bởi cuộc đời đã đẹp hơn rất nhiều khi có nụ cười của em…Chúc mừng sinh nhật thứ 12 của em với những điều ấm áp và tốt đẹp nhất.
Tiểu Yến