Anh hỏi em… sao chọn nghề Điều Dưỡng?
Cực tấm thân, danh tiếng chả có gì
Ngoài ra đời còn lắm những thị phi
Em chọn chi, chọn cái nghề Điều Dưỡng?
Em mỉm cười… Nghề Điều Dưỡng thanh cao
Ngọn đèn dầu tỏa sáng tựa ngàn sao
Bao người bệnh một tay em chăm sóc
Từ khoa cấp cứu đến chấn thương…
Nhưng đôi khi người ta vẫn xem thường
“Cái bọn y tá đó biết chi
Học ba tháng là có thể tiêm, truyền
Người giúp mình chỉ có bác sỹ chuyên (khoa)”.
“Dạ thưa bác, chúng con là Điều Dưỡng
Học hành bốn năm, vất vả chẳng kém gì
Sáng lên giảng đường, tối đến lại ôn thi
Vì yêu nghề nên nhiều đêm thức trắng…
Florence – bà tổ nghề Điều Dưỡng
Cũng chính là y tá của tiền thân
Bởi lo cho sức khỏe của nhân dân
Không quản đêm ngày cầm đèn đi cứu chữa!”
Trong ngành y tế nghề em là một nửa
Phối hợp, độc lập có quản chi
Thực hiện y lệnh từ bác sỹ
Vì người bệnh mà tương trợ lẫn nhau.
Nghề em chọn chính là nghề Điều Dưỡng
Bởi muốn đem hạnh phúc cho dân thường
Xã hội Việt Nam, nhiều người nghèo khó
Đâu đủ tiền để mướn bác sỹ riêng!
Nghề Điều Dưỡng hai tiếng thật thiêng liêng
Áo trắng kia mang trong lòng tình mẹ
Vì mạng người đâu thể nào xem nhẹ
Cống hiến hết mình… Lòng người “Lương Y”
Dù đâu đó người đời luôn dị nghị
Em vẫn tự hào…
… Người…
… Điều Dưỡng Việt Nam