Khi nhắc đến ung thư, rất nhiều bệnh nhân đã ngay lập tức gục ngã về tinh thần khi nghe bác sĩ thông báo về tình hình bệnh của mình. Nhưng trên tất cả, họ biết rằng, sụp đổ lúc này là không cần thiết cho sự đấu tranh và giành lại sự sống. Họ vẫn kiên cường chiến đấu, trở thành những tấm gương truyền cảm hứng cho cộng đồng. Trong không khí của những ngày tháng 6 – tháng tôn vinh những bệnh nhân ung thư, chúng ta cùng nhìn lại và chia sẻ về nghị lực phi thường của những con người ấy, những chiến binh luôn hướng về ánh mặt trời.
Hành trình chống chọi với bệnh ung thư máu của cô bé 5 tuổi
Ngọc là một em bé với đôi mắt lanh lợi, giọng nói trong trẻo cùng với vẻ ngoài nhanh nhẹn. Như các bạn đồng trang lứa khác, em cũng đang trong tuổi ăn tuổi học và có những ước mơ. Khi biết mình mang trong căn bệnh ung thư máu, cả nhà em ai cũng thất thần, vì họ không hiểu tại sao căn bệnh này lại lựa chọn con cháu mình. Hiện tại, Ngọc đang điều trị bệnh ung thư máu giai đoạn cuối tại Khoa Bệnh máu (Viện Huyết học và Truyền máu Trung ương).
Khác với sự buồn của mọi người, bé Ngọc rất dũng cảm và lạc quan. Bé động viên bà mỗi khi bà ôm em khóc, chủ động đề nghị mẹ vào viện mỗi khi mệt: “Tiêm đau con cũng chịu được.” Truyền xong vài bịch máu, khỏe hơn là bé lập tức đòi về.
“Con có biết con bị bệnh gì không? Dạ có, con bị ung thư máu.”
Ngọc biết tên loại bệnh mà bé đang mang, nhưng có lẽ, bé không biết rằng căn bệnh của mình đang ở vào giai đoạn cuối và vô cùng nguy hiểm.
Dù hành trình chữa bệnh của Ngọc đã kéo dài được gần 2 năm nay, kéo theo biết bao nhiêu những lắng lo, nhọc nhằn của gia đình, nhưng em vẫn luôn miệng cười và luôn nói những câu động viên ngược lại người thân của mình. “Bà đừng khóc, hết 20 ngày này là mình được về rồi” hay “mẹ ơi, con vào tiêm thuốc để khỏe mạnh hơn mẹ nhé”, không ai đoán được cô bé ấy có hiểu gì về căn bệnh của mình không, chỉ thấy rằng, nhờ có em mà không khí xung quanh đã có thể trở nên lạc quan hơn rất nhiều.
Tuy đối diện với kim truyền, với thuốc thang liên tục nhưng ít khi nào Ngọc kêu đau đớn. Mỗi ngày, bé phải truyền khoảng 20 đến 25 chai nước. Từ “dây truyền” và “chai nước” đã trở nên quen thuộc hơn với em. Dường như đứa trẻ đã hiểu được nỗi buồn của bà, của mẹ nên rất hay nói, hay cười, lanh lợi.
Ước mơ được múa hát và vẽ tranh
Ở cái độ tuổi 5,6 của các bé sẽ là giai đoạn bắt đầu hình thành ý thức và nhận định với xã hội bên ngoài. Độ tuổi mà các em bắt đầu vẽ nên những mơ ước công việc sau này, mình sẽ là ai và là người như thế nào. Khi được hỏi về ước mơ, Ngọc hồn nhiên kể lại rằng: con chỉ muốn mạnh khỏe để là được về nhà, được đến trường học, múa hát và vẽ tranh.
Ngoài những giờ điều trị, em được mẹ và các bác sĩ tặng cho một quyển tập vẽ và bút màu để có thể giúp em vừa quên đi cơn đau do truyền thuốc, vừa tiếp tục theo đuổi ước mơ bé nhỏ của mình. Ngay những trang đầu, em vẽ một bức tranh có tất cả gia đình mình: bố, mẹ, bà đang được em dang tay ôm vào lòng; những chú cún, con miu đang rong chơi sân vườn đầy nắng. Em còn chia sẻ đồ dùng của mình cho các bạn xung quanh, động viên các bạn rằng: vẽ sẽ giúp bớt đau đấy. Với em, những mũi truyền nước ấy không thể nào gục ngã mình, mình phải dũng cảm, để khỏe mạnh, để có thể về nhà.
“Rồi mình sẽ về nhà nha bà và mẹ ơi”
Căn bệnh cần sự để ý, giám sát chặt chẽ khiến người mẹ trẻ gần 2 năm nay không thể làm được việc gì ngoài chăm con. Chị Chính chia sẻ: “Không có chồng bên cạnh lúc con đau yếu, nhiều lúc cũng buồn và suy sụp. Kinh tế không đủ, khó khăn chồng chất khó khăn, nhưng may sao gia đình được sự giúp đỡ của những người xung quanh.”
Hai năm qua, nụ cười ngây thơ, tinh thần lạc quan của Ngọc chính là động lực giúp cho bà, cho mẹ của bé thêm mạnh mẽ để giành lại sự sống cho đứa con thơ. “Rồi mình sẽ về nhà nha bà và mẹ ơi” luôn là câu động viên mà mỗi khi chuẩn bị bước vào phòng bệnh, em lại ngoái lại nói với mẹ của mình. Em như một thiên thần nhỏ, một chiến binh nhí đang đấu tranh và tiếp thêm kiên cường cho những người thân của mình.
Mỗi chiến binh truyền cảm hứng chiến thắng ung thư như em bé Bùi Thị Hồng Ngọc đều có một câu chuyện riêng, nhưng họ luôn có những điểm chung là sự lạc quan mạnh mẽ và luôn sẵn sàng vượt qua, chiến đấu cho câu chuyện của mình. Những con người có ý chí nghị lực mạnh mẽ vượt qua bệnh tật đã góp phần lan tỏa khát vọng sống mạnh mẽ trong cộng đồng những bệnh nhân ung thư – những bông hoa hướng dương rực rỡ nhất dưới ánh mặt trời.