Chỉ khi cận kề với sinh tử con người mới nhận ra giá trị của sức khỏe đối với bản thân mình. Đã hơn 50 năm hút thuốc và trải qua cuộc chiến đấu với căn bệnh ung thư phổi, bệnh nhân Lưu Văn Hướng đã quan tâm và hướng tới cuộc sống sức khỏe văn minh hơn.
Nhân dịp công tác tại Nam Định, chúng tôi đến thăm bác Hướng – Bệnh nhân phẫu thuật ung thư phổi tại Hưng Việt vào đúng Ngày Quốc khánh 2/9/2015. Sau gần 4 tiếng đồng hồ trên bàn mổ và vài lần điều trị hóa chất, bác như trở thành con người khác, quá khứ bệnh tật đã lùi vào dĩ vãng, giờ bác đã khỏe mạnh như “thanh niên”. Bác khỏe mạnh và nhanh nhẹn đến mức chúng tôi – người đã từng điều trị cho bác còn phải kinh ngạc.
Ngôi nhà mái bằng tuy đơn sơ nhưng sạch sẽ ngăn nắp ở ngay trung tâm của thôn nên rất dễ tìm. Cô Sa – vợ bác Hướng đón chúng tôi bằng nụ cười đôn hậu quen thuộc như thời còn chăm chồng trong bệnh viện Hưng Việt chúng tôi. Vừa thăm hỏi xong thì bác Hướng cũng chạy xe máy về đến cổng nhà. Bác Hướng tâm sự: “Bây giờ bác nhàn rỗi lắm, sáng đi chơi cờ tướng với vài ông bạn, trưa về ăn cơm với vợ con rồi đề huề bên các cháu nội. Giúp bà nhà làm cái nọ cái kia, cuộc sống cũng vui vẻ lắm. Mấy cái trò như thuốc lá, rượu bia là bỏ hết.Bây giờ bác nặng 74 cân, bằng với lúc chưa bệnh. Mọi người không ai nghĩ bác vừa trải qua một căn bệnh mà nắm chắc 90% là về với ông bà tổ tiên. Mà tinh thần lạc quan quan trọng lắm các cháu. Mới đầu nghe thấy mình bị mắc bệnh cũng suy sụp lắm nhưng nghĩ đi nghĩ lại, ung thư nó không sợ mình thì sao mình phải sợ nó. Làm thế nào để sống chung với nó rồi bỏ nó ra khỏi đầu óc và thân thể mình mới là quan trọng. Thế nên bác luôn giữ cho mình tinh thần thoải mái nhất, đến bây giờ khi bệnh đã hết bác vẫn giữ tinh thần vui tươi cho bản thân.
Bác tự tay nhặt rau nấu cơm để chiêu đãi chúng tôi, một lần nữa bác kể cho chúng tôi nghe về câu chuyện căn bệnh ung thư phổi ác tính đã quấy nhiễu bản thân và gia đình bác ra sao và bác đã chiến thắng chúng như thế nào. Bác chính là người anh dũng trong trận chiến của chính mình. Bác tin tưởng vào bản thân và tin tưởng vào những người thầy thuốc đã chữa trị cho mình. Đổi lại điều đó, giờ đây bác đã có thể tiếp trò chuyện và cười nói với chúng tôi như những người bạn tâm giao với những tiếng cười giòn như pháo nổ đêm ba mươi.
Thật may mắn cho chúng tôi khi có được người bệnh nhân tuyệt vời như bác. Nếu như ai cũng có suy nghĩ và tâm lý như bác thì quá trình điều trị và phục hồi sẽ diễn ra rất thuận lợi và nhanh chóng.